Chiều vừa tham quan Mù Căng Chải xong, đoàn chúng tôi 4 người, chạy quá lên tí nghỉ ở Than Uyên, một huyện miền núi ở Tây Bắc, cách HÀ NỘI hơn 300km.
Gần 8PM ăn cơm tối xong, một em trong đoàn
quá mệt, nghỉ trong phòng không đi ăn, nên mấy chị em mua cháo cho nó. Ban đầu
em nó bảo để sáng mai đi bệnh viện cũng được. Nhưng sau một lúc gặng hỏi, có
phần quyết liệt, thì em nó bảo cần phải đi bệnh viện ngay trong đêm, mà chỉ có
bệnh viện huyết học HÀ NỘI mới có thuốc! Lúc này vừa ở xa vừa chưa biết đi
đường nào về cho gần nhất. Lái xe trong đêm, lại đường đèo là cả vấn đề, mà em
lái xe đang rất mất bình tĩnh.
Lúc đầu cả bọn định chạy về Lào Cai, thành
phố lớn, có mối quan hệ, sẽ có xe cứu thương về HÀ NỘI. Chủ khách sạn khuyên
ghé bệnh viện Than Uyên. Lúc đấy may được một anh bạn giới thiệu một bạn bác sĩ
chuyên về căn bệnh em kia đang mắc phải (gọi là COBS). COBS nói phải vào BỆNH
VIỆN để được truyền thuốc rồi hẵng đi tiếp. Thế nên cả đám quyết định ghé bệnh
viện Than Uyên. Đây là quyết định chính xác và may mắn. Vì từ Than Uyên về Hà
Nội chỉ mất 5 tiếng, chứ về Lào Cai thì xa thêm ít nhất 2 tiếng chạy xe.
BỆNH VIỆN Than Uyên cũng là BỆNH VIỆN to ở
khu miền núi này, có 2 xe cứu thương. COBS nói chuyện với bác sĩ ở đây để chỉ
dẫn thuốc. Khi bác sĩ ở Than Uyên thông báo sẽ ghi âm lại, mình giật mình, vì
chỉ quen biết COBS qua một anh bạn, bị yêu cầu ghi âm như thế có đồng ý không.
Chuyển một bệnh nhân từ nơi khỉ ho cò gáy về Hà Nội, ai biết trên đường có
chuyện gì. Chẳng may thì cả sự nghiệp của COBS tiêu tan chứ có phải chuyện chơi
đâu. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi vẫn tiếp tục hướng dẫn. Mình thầm
biết ơn.
Khoảng 21:12 vào bệnh viện thì 22:42 lên
được xe cứu thương về HÀ NỘI. Tất nhiên trong khoảng thời gian đó là đầy tất
bật, thảo luận đủ thứ. Các y bác sĩ nhân viên ở Bệnh Viện Than Uyên hỗ trợ
nhiệt tình, không nhận một đồng tiền bồi dưỡng của chúng tôi. Tôi ngồi xe cứu
thương cùng bệnh nhân, tài xế và một bác sĩ đi kèm. BỆNH NHÂN đã được chỉ đạo
tiêm thuốc, truyền thuốc cẩn thận.
Hơn 3h sáng thì về đến bệnh viện. BỆNH
NHÂN đã rất đau từ Than Uyên, đã phải dùng cáng và xe đẩy, không thể tự đi
được. Sau một màn nhập viện hơi cam go, nhưng chưa được điều trị ngay vì không
có giấy tờ gì chứng tỏ bị căn bệnh đặc biệt bệnh đó. Cần làm xét nghiệm. Mình
hỏi xét nghiệm làm mất bao lâu thì họ nói mất 3 tiếng. Trong 3 tiếng sẽ tiếp
tục nguồn cơn của cơn đau, có thuốc giảm đau thì không có cảm giác đau nhưng
tác hại về sau là càng lớn, quá trình hồi phục càng lâu. Việc này y bác sĩ hoàn
toàn đúng, vì nếu truyền sai thuốc thì chết người như chơi.
Từ một cái like của Giáo Hoàng nghĩ đến chuyện đánh ghen
Sau một lúc trao đổi, mình thấy cô điều
dưỡng đang gọi điện thoại, sau này biết là gọi bác sĩ giám đốc. Qua điện thoại
chị giám đốc cũng kiên quyết phải làm xét nghiệm chứ không truyền thuốc cho
ngay. Mình xin được nói chuyện qua điện thoại thì chị ấy bảo sẽ xuất hiện. Chị
ấy xuất hiện cũng nhanh, nghe giọng bọn này miền nam, chất vấn bệnh nhân một
lúc, thấy nó hiểu rõ bệnh tình, nói chính xác, chị ấy quyết đinh cho truyền
ngay 4 lọ thuốc (đồng thời xét nghiệm vẫn phải làm theo qui trình). Coi như cả
bọn vẫn gặp may, vì nếu không phải là ca trực của chị ấy thì sẽ không ai dám
quyết cho truyền thuốc ngay như vậy.
Bác sĩ, điều dưỡng đều đã mắng bệnh nhân
quá bậy, dám đi nơi khỉ ho cò gáy trong tình trạng không có chuẩn bị thuốc men
dụng cụ như thế. Mình hoàn toàn đồng ý. Không chuẩn bị, không thông báo cho mọi
người như thế này là rất ích kỷ. Thôi thì thở dài cho là câu chuyện của tình
yêu và tuổi trẻ thôi. Hi vọng em nó thực sự rút kinh nghiệm qua việc này. Còn
mình thì hít thở, thấy may mắn vì sinh ra là người khỏe mạnh. Tất nhiên chuyến
đi thì toang, sau 36h. Dù sao cũng là một trải nghiệm, không mong gặp phải,
nhưng đã gặp và vượt qua thì cũng…hài lòng.
Nhân tiện cám ơn một lần nữa các bạn bè đã
giúp đỡ mình trong khoảng thời gian khó khăn đó. Mình lại có thêm bạn mới. Mình
cũng hiểu thêm nhiều sự tình. Phải cám ơn bác sĩ và nhân viên y tế BỆNH VIỆN
Than Uyên và Huyết Học HÀ NỘI đã chăm sóc bệnh nhân, để mình hoàn thành sứ mệnh
“một chuyến đi có người cần cấp cứu”.
Những ai làm nghề y vẫn là hi sinh, thức
đêm hôm lễ tết, tiếp xúc thường trực với bệnh nhân đang chịu đau đớn, người nhà
bệnh nhân dễ cáu gắt, vặn vẹo. Quả là một môi trường độc hại. Phía sau một bác
sỹ giỏi là một nghĩa trang... Quả không sai.
Nhím tiểu thư
Đi xa thật nguy hiểm khi bị bệnh
Trả lờiXóa