Khi tôi vừa hoàn thành xong việc học ở Hà Nội, đang
tìm xin học bổng để học tiếp, cũng chưa biết làm gì trong lúc chờ đợi. Hôm đó, thấy
email của thầy gửi cho toàn khóa, thông báo có tài trợ của cộng đồng Pháp ngữ (AUF)
cho dự án của thầy, làm một môn dạy học trực truyến, cần tìm một người làm việc
với thầy trong 3 tháng, làm công việc dùng đến Web, có thể cần làm Javascrip (một loại
ngôn ngữ lập trình), ai thích làm thì gửi email cho thầy. Vì ở lại trường tiện
lợi cho việc xin học bổng, tôi bèn gửi ngay trả lời: “Tôi thích làm, dù rằng
tôi chưa biết về javascrip, có được không?”. Lúc đó, các bạn trai trong lớp kéo
xuống hỏi thầy rất kỹ về công việc, rồi lần lượt lên gửi email muốn làm. Các
email đó, thầy đều trả lời là “Nhím tiểu thư đã trả lời đầu tiên, tôi đã nhận
em ấy làm việc rồi”. Tôi thật sự ấn tượng về chọn lựa này.
Tất nhiên, tôi cũng không để thầy phải thất vọng.
Công việc dự tính trong ba tháng, tôi làm xong phần cốt lõi trong…hai tuần. Khi
tôi phấn khích về tiến độ, muốn làm những phần lặt vặt xong sớm luôn thì thầy
cười, nhìn thẳng tôi bảo : “việc ba tháng thì cứ ba tháng xong”. Sau đó, vào
ngày hẹn hàng tuần của tôi và thầy, thầy đóng cửa đi đâu không rõ. Tôi thấy thế
ngoài việc tập trung cho việc xin học bổng thì thỉnh thoảng cũng đóng cửa đi
chơi mà không bị la rầy gì.
Việc xin học bổng, thầy nói nếu tôi xin ở Pháp
thì sẽ rất dễ dàng với các mối quan hệ của thầy. Nhưng tôi kiên định với chọn lựa
của mình. Không vì thế mà mích lòng, thầy nhiệt tình viết thư giới thiệu cho
tôi để tôi gửi đi các nơi và gửi xin học bổng của AUF, nơi thầy có ngồi hội đồng
duyệt hồ sơ. Khi ba tháng của dự án trôi qua mà chưa có kết quả xin học bổng,
thầy hỏi tôi muốn ở Hà Nội tiếp hay không. Khi tôi vẫn muốn ở, thầy lại tìm cho
tôi một công việc khác, làm với thầy giáo khác.
Những tháng năm rực rỡ : sinh nhật năm cũ
Các trường hợp chớ, táo bón, mẩn ngứa, lồng ruột ở trẻ sơ sinh
Một hôm, buổi sáng, bỗng nhiên thầy gõ cửa
phòng làm việc của tôi, nói với tôi thời tiết hôm nay thật đẹp và một số những
chuyện linh tinh không liên hệ, rồi thầy thông báo rằng rất tiếc là đơn xin học
bổng của tôi không được AUF chấp thuận, rồi đóng cửa đi ra. Tôi còn đang rất ngạc
nhiên chưa hiểu vì sao hôm nay nội dung thầy nói lại khác lạ thế, nghe đến câu
cuối, đến khi thầy đóng cửa, mới hiểu nội dung chính mà thầy muốn thông báo là
gì. Lúc đó nước mắt mới chảy xuống. Ah, thì ra, để thông báo một tin không vui
thì cần phải nói linh tinh trước như thế đó, để nội dung được nhẹ nhàng hơn.
Tuy nhiên, Patrick chỉ ngồi hội đồng duyệt học
bổng AUF ngân sách quốc tế, mà không biết còn có ngân sách vùng. Tôi được học bổng
của vùng. Khi báo cho thầy, thầy chúc mừng tôi, chúc tôi được như ý nguyện.
Sau gần 2 năm học, vì nhiều lý do, tôi chọn dừng
lại. Một quyết định thực sự khó khăn. Điều cuối cùng tôi băn khoăn là làm sao
báo cho thầy. Thầy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, thế mà nay tôi lại bỏ cuộc, cảm thấy
phụ lòng thầy quá. Dù gì, tôi vẫn viết thư thông báo với thầy, chờ đợi một lời tránh
móc. Ấy nhưng mà thư trả lời của thầy rất đơn giản: “Nếu em quyết định dừng việc
học, thì việc đó hẳn phải là tốt hơn. Chúc mừng em đã có chọn lựa tốt”.
Một gánh nặng trên vai của tôi được trút bỏ. Mãi đến nhiều năm sau này tôi vẫn
cám ơn thầy vì câu trả lời đó. Sau này ai thông báo với tôi quyết định nào, tôi
cũng chỉ chúc mừng họ.
Cũng lâu rồi tôi không viết thư thăm hỏi thầy.
Tối nay sẽ phải viết.
Nhím tiểu thư
Đúng là một lời chúc hay .
Trả lờiXóa