Ôi mối tình đầu,
Như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu
Mà cũng nhòa mau…
(Thơ Phạm Thiên Thư)
Thấy thơ thẩn vầy tưởng tui buồn hả, hỏng có phải
đâu nha. Chỉ là nhiều cảm xúc thôi á.
Hôm qua đi gặp mặt bạn hồi cấp một về, vui hết
sẩy. Trời ơi, biết nhau từ thủa lít nhít, đến chừng lớp 9 là mỗi đứa một trường,
vì trường thành cấp 1. Từ đó, cuộc đời mỗi đứa cứ bị dòng đời xô đẩy. Thoảng
cái 30 năm! Ghê quá! Thoảng cái 30 năm nữa thì chống gậy hết đó nghe.
Tìm lại nhau cách đây nhiều tháng cũng rất tình
cờ. Hẹn hò mãi mới gặp được. Ngồi với nhau, hỏi thăm nhau, đứa thì không khác
xưa, đứa thì lạ hoắc. Rồi nhắc đứa này, hỏi đứa nọ mãi mà chưa hết chuyện. Gọi
đồ ăn có mấy món, mà làm như chẳng ai ăn gì ngoài…mình. Toàn lo nói chuyện
không hà.
Người thì ở xa hơn 20km, lặn lội đến nơi, thân
gái một mình đêm tối. Người thì phải chờ vợ về, giao con cho, trễ lắm mới ra được.
Còn lại thì là hội ăn chơi gì ở đâu cũng lết tới được thì khỏi nói nhiều.
Ngồi nhắc chuyện không ngớt. Tui phát hiện ra mấy
ổng cũng nhiều tình cảm ghê chứ hỏng phải con nít con nôi giật cầu rồi chạy đi như
tui nghĩ. Lớp 4, lớp 5, qua nhà “bạn gái” quên đường về, má la là khóc. Lớp 7,
thấy “bạn gái” bị cô khẻ tay nhăn mày nhíu mặt là xót ruột. Lớp 9, hỏng biết
theo đuổi nàng ấy bao lâu, mà biết nàng thi cấp 3 trường nọ cũng đu theo, cũng
hên là thi đậu luôn. Mấy bả thì cũng vậy hà. Học hành trồi sụt cũng từng đó lý
do thôi! Mà cũng có bạn thừa nhận là hỏng có biết gì, khờ lắm…
Trong mắt các bạn khi nói sơ qua chuyện cũ, vẫn
là thứ tình cảm thật khó diễn tả thành lời, chỉ giản dị đơn sơ, mà chân thành. Cái
thủa tình cảm ngây thơ đó, thật dễ thương biết bao, chẳng bao giờ phai nhạt. Dù
không chuyện nào đi tới đích nào hết, câu chuyện vẫn không bi lụy. Chỉ là nét mừng vui vì biết “người ấy” giờ ra sao. Sẽ
có chút mong tin nếu “người ấy” vẫn biền biệt.
Cũng như mình vậy, mình cũng có một danh sách mấy
“thằng bạn” mà mình muốn gặp lại. Chỉ để nhắc với nó là ngày xưa nó hay xem
phim rồi kể lại cho mình nghe, mình thấy hay như thế nào. Hoặc là nhắc với nó
ngày xưa ăn vụng me trong lớp với nó vui lắm. Hoặc là…ờ, thôi kể ra lộ hết thì
sao.
Ba mươi năm trôi qua, từ một đứa trẻ, giờ thật
sự rất khác, tất nhiên rồi. Nhưng mà ngồi bên nhau, vẫn cảm nhận được cái tình
cảm nồng ấm của tình bạn. Thế thì còn gì bằng ?
Nhím tiểu thư
0 comments: