Họ là nhóm 7 người, 6 nam, 1 nữ, cùng xóm, cùng trường. Chơi với nhau thân thiết từ cấp 1, đi đâu cũng có nhau. Rồi một dạo, bỗng dưng họ để ý thấy, người này đi chơi thì người kia không đi. Họ bèn họp lại, đá nàng ra khỏi nhóm, ai đến với nàng thì nàng chọn, để lại mấy đực rựa đi chơi với nhau như trước.
Mọi chuyện ổn thỏa. Nàng đến với một anh.
Anh thì công tử nhà giàu. Nhà nàng thì lúc đó mới nổi, so với nhà anh chưa là
gì. Nàng được giáo dục theo kiểu cũ, khắt khe. Họ quen nhau một thời gian,
không hiểu sao anh ngãng dần ra. Nàng buồn lắm. Những lúc gặp gỡ bạn bè chung vẫn
tâm sự “không hiểu sao lại như thế!”.
Anh tránh mặt nàng, bị nhóm bạn bè chê
trách. Vì cùng xóm cùng chơi từ bé, sao lại như thế, dù gì thì cũng phải là bạn
nhau chứ. Thế nên, hôm đó, sinh nhật anh, anh giới thiệu người yêu, anh cũng mời
nàng. Trong tiệc, bạn của nàng còn thấy đau lòng, huống gì là nàng. Nhưng mọi
người đều cười và chúc phúc cho họ.
Rủi thay, mới tốt nghiệp đại học, công việc
chưa đâu vào đâu, gia đình cô người yêu bắt anh chọn : hoặc là cưới liền, hoặc
là cô ấy đi lấy Việt Kiều. Mới 22 tuổi, gia đình anh không đồng ý, anh cũng
chưa sẵn sàng. Thế là cô ấy lên xe hoa với Việt Kiều. Anh sầu muộn một thời
gian.
Rồi không rõ anh làm thế nào, mà họ quay lại
bên nhau. Hạnh phúc lắm. Ấy nhưng mà lần này, gia đình nàng kiên quyết không đồng
ý cho nàng yêu anh. Sợ anh công tử, sẽ làm nàng khổ, cũng bắt nàng đi lấy Việt
Kiều. Họ chia rẽ hai bạn trẻ, bắt nàng đi gặp gỡ, làm quen anh Việt Kiều. Anh sầu
muộn tập hai.
Nhưng nàng có cách của nàng. Vì nàng yêu
anh, nên nàng làm cho anh Việt Kiều chán nàng mà bỏ qua. Rồi nàng bị cấm ra khỏi
nhà gặp anh, rồi ba nàng ốm nặng ép nàng bỏ anh. Nàng vẫn vượt qua.
Sau nhiều năm ngăn cấm bằng đủ mọi cách
không được, cuối cùng thì anh và nàng được lấy nhau. Đám cưới diễn ra vui vẻ.
Sau hai mươi năm, họ vẫn bền chặt đi bên
nhau, có 3 mặt con. Trái ngược với suy nghĩ của mọi người rằng anh công tử có
thể làm nàng khổ, anh chăm con rất giỏi, lại yêu chiều vợ. Hai vợ chồng làm ăn
khấm khá lắm.
Có lần, thằng bạn tính qua rủ anh đi uống
cà phê, mới đến trước cửa, nghe nàng quát anh chăm con gì đó, hết hồn, né đi
luôn. Gặp nàng, hỏi có chuyện đó không, nàng cười nói lâu lâu cũng lên cơn xíu
thôi.
Mong hạnh phúc của họ tiếp tục bền lâu. Nàng
xứng đáng được hưởng hạnh phúc, vì đã dám sống cho tình yêu và chọn lựa của
mình. Mong các bậc cha mẹ không nên suy diễn cấm đoán làm khổ con mình.
Cũng may mà nàng kiên định.
Nhím tiểu thư.
0 comments: