(Bài viết đã đăng báo Thanh Niên : Những tháng năm hướng về Hà Nội | Hà Nội thành phố tôi yêu | Thanh Niên (thanhnien.vn) và được chọn in sách "Hà Nội thành phố tôi yêu". Đây là bản thảo gốc).
Tôi được bạn cùng phòng trọ cho nghe bài hướng về Hà Nội (tác giả Hoàng Dương) vào một buổi tối mùa thu, khi tôi mới chân ướt chân ráo ra Hà Nội trọ học. Hà Nội lúc đó rất lạ lẫm, khó ưa, khó gần. “Hà Nội ơi…thấu chăng lòng khách bơ vơ”, diễn tả thật đúng tâm trạng của tôi. Và thế là bài hát ngay lập tức vào trái tim tôi.
Lúc đó, tôi mới chỉ là
cô gái 24 tuổi, lần đầu được sổ lồng đi học xa. Như cách tôi kể với mấy đứa
cháu, là tôi phải làm cuộc cách mạng để tìm tự do. Đúng là tuổi
trẻ đầy năng lượng, đầy khí chất. Đi xây dựng vương quốc của riêng mình,
không ngần ngừ, ít tính toán. Nói đi là đi. Đúng là tôi có tự do. Tự
do có đi kèm một chút trốn chạy. Trốn chạy những thân quen đang trở nên xa
lạ, khiến trái tim tôi chưa thể ngừng thổn thức.
Tháp Rùa – Hồ Gươm
Từng bao ngày ngóng chờ
được lang thang ở Hồ Gươm, đến khi thật sự dạo những bước đi đầu tiên, lúc đó
là buổi sáng mùa thu, mặt trời dịu nhẹ. Một tâm hồn tràn ngập nỗi niềm trống
vắng vì xa cách, bước lơ đãng trong buổi sáng tinh khôi, bỗng giật mình khi
nghe giọng hát Hồng Nhung trong trẻo từ tiếng loa. Lời bài hát “Nhớ mùa thu Hà
Nội” (tác giả Trịnh Công Sơn), cất lên trong một không gian hoàn hảo,
bỗng trở nên sâu xa lắng đọng lòng người. Cảm xúc đầu tiên đó, thật khó phai
nhòa và không dễ có lại.
Nhớ những ngày
đầu thu đó, trời mưa không to lắm, nhưng thường mưa rất dai,
làm con đường đến trường trở nên rất lầy lội. Tôi đi bộ đi học,
che bằng dù, lúc nào cũng bị bùn bắn bẩn quần. Nhưng cái cảm giác được cầm dù
đi dưới mưa rất thú vị. Nhất là khi các con đường nhỏ và ngắn, nhà cửa hai
bên rất thấp, để những tán cây dương vươn lên thật cao, những lá
nhỏ, nhìn trong mưa thật yếu đuối và mềm mại. Và thường chỉ có
mình tôi đi trên phố, với những suy nghĩ lung
tung chẳng đâu vào đâu. Tôi không cảm thấy lạc lõng trong cái không
gian đó, mà cảm thấy được sống trong một thế giới khác, an bình, lãng mạn,
không phải lo lắng điều gì. Trái tim tôi dần được chữa lành như vậy.
Ngày sắp rời Hà Nội đi
xa, tôi thường trầm tư, cố gắng gom nhặt, ghi nhớ những cảm xúc, những kỷ niệm,
những hình bóng của mái nhà, con phố, những sinh hoạt bốn mùa, những đổi thay
của gió, nắng, mưa, những tiếng cười, giọng nói của những người bạn. Họ vẫn hay
trêu rằng tôi yêu Hà Nội thật rồi đó. Nhớ về Hà Nội lúc này là nhớ về hết thảy,
rất chung chung, không có gì riêng biệt.
Trong thời gian học ở nước ngoài, một lần, tôi mở bài hát “Hướng về Hà Nội” cho một người bạn, dân Hà Nội thứ thiệt nghe. Chẳng biết có phải lần đầu không, nhưng bài
hát cũng ngay lập tức vào danh sách yêu thích của bạn ấy. “Hà Nội ơi, nỗi lòng gởi gấm cho nhau…”. Bài hát như sợi dây kết nối chúng tôi với nhau. Hà Nội trở nên thân thiết
hơn rất nhiều, vì gắn kết với riêng một người. Khác với tâm trạng bơ vơ lần
đầu, trái tim nhỏ bé của tôi giờ đây lại rộn rã khi nghe bài hát. Bài hát và
giai điệu vẫn thế, chỉ có tôi là khác.
Rồi theo năm tháng, sợi
dây kết nối vẫn thế, vẫn như khi nó được ra đời, rất truyền cảm để kết nối
những tâm hồn đơn côi, dù cho hai con người được kết nối năm xưa không còn kết
nối gì với nhau nữa… Hà Nội gắn liền với những hoài niệm một thời tuổi trẻ nằm
yên một góc.
Lá thu ở Hồ Gươm
Rồi theo tháng năm, tôi
là dân Sài gòn, mà không hiểu sao cứ kết bạn với hội Hà Nội. “Hà Nội ơi,
biết người còn có trông mong, hướng về ai nữa hay không”…Phải rồi, muốn gắn bó
với một vùng đất, chỉ cần có những người bạn ở đó. Mỗi lần đi đâu, chơi hay công tác, nếu buộc phải ghé qua Hà Nội, chẳng bao
giờ tôi ngần ngại, vì tôi biết mình luôn được tiếp đón.
Tình yêu Hà Nội cứ được duy trì cùng những người bạn vậy đó.
Tình yêu ấy, coi vậy mà
cũng lúc thăng lúc giáng chứ không yên bình. Cũng đôi lần, tôi chán ngán Hà
Nội. Chán cái vẻ thâm u trầm buồn tôi từng yêu mến. Chán những cơn mưa phùn dai
dẳng tôi từng thấy thú vị khi đi học dưới tán ô. Chán hết thảy mọi thứ... Rồi cảm xúc ấy cũng qua nhanh như gió mùa đông bắc.
Hà Nội vẫn luôn có vị trí đặc biệt trong lòng tôi.
Đặc biệt như những người
bạn…
Đặc biệt như bốn mùa…
Đặc biệt như từng con phố…
Vâng, đấy là tình yêu Hà
Nội của tôi.
0 comments: