Tôi bắt đầu làm bài thơ này khi mới ra Hà Nội học.
Đó là cảm xúc nhớ những người bạn, nhớ Sài Gòn, một cảm xúc mong nhớ mà tôi ngạc
nhiên, vì tôi đã hết sức mong chờ cuộc cách mạng thoát ly này.
Cảm giác buồn xộc
đến ngay khi tàu vừa lăn bánh, bỏ lại sân ga những người bạn đang vẫn tay chào.
Lúc đó tôi không để cho mình khóc. Chỉ khi mọi người khuất dạng, tôi mới ngồi
xuống, cho nước mắt lăn ra. Dù đã đi tiễn đưa rất nhiều người bạn đi xa, nhưng
đấy là lần đầu tiên tôi sắm vai ra đi, dù chỉ là đi Hà Nội.
Người ta hay nói
“người ở lại luôn buồn hơn kẻ ra đi”, có lẽ chỉ đúng ở thời gian sau đó, khi mà
người ra đi bận rộn hòa nhập cuộc sống mới. Còn ngay giờ phút chia ly, cảm giác
trống trải, cô đơn ắt hẳn là hai bên đều có.
Phần mở đầu bài thơ ra đời trong
hoàn cảnh đó, khi tôi ngồi trên tầng 5 ở khu tập thể Bách Khoa, ngắm nhìn đất
trời Hà Nội vào thu. Bài thơ là cảm xúc về những người bạn, không riêng cho một
ai cả, dù rằng, có thể có nhớ về ai đó nhiều hơn, thì đó cũng là điều rất đỗi
bình thường.
Mãi gần một năm sau, tôi mới lại có cảm xúc để
tiếp tục phần sau của bài thơ. Lúc đó hai người bạn học cùng lớp đang dự định bỏ
học vì có một học bổng tốt hơn, đi Pháp ngay lập tức. Chúng tôi là một nhóm ăn
chơi khét tiếng, giờ bỗng dưng thiếu đi hai người, thật là một cảm giác mất
mát.
Buổi tối hôm đó, tôi tình cờ thấy bản viết dở phần đầu bài thơ, bèn viết một
lúc đến quá nửa đêm thì xong phần còn lại, cảm thấy hài lòng vì diễn đạt được
cảm xúc của mình. Hôm sau, khi tôi gửi bài thơ này lên các khóa học ở trường,
nhận lại rất nhiều chia sẻ xúc động của các bạn khi đọc bài thơ, làm tôi cũng
vui vui.
Hơn một năm sau, khi đang ở Montreal, thành phố
nói tiếng Pháp ở Canada, có lẽ có phần cô đơn nên nhớ tới bài thơ, và một buổi
tối, bỗng có can đảm gởi cho báo vnexpress. Mong chờ của tôi cạn dần khi hai tuần
trôi qua mà không thấy bài của mình được đăng. Chỉ nghĩ rằng chắc thơ mình
không đủ hay để đăng báo. Nhưng vài ngày sau đó, bài thơ được đăng, và lại một
lần nữa được chuyền đi giữa các nhóm bạn cùng trường, làm tôi thật sự phấn khích.
“Thi sĩ” cây nhà lá vườn ở Montreal phán là ắt hẳn tôi phải viết bài thơ cho một
ai đó, tôi chỉ cười không giải thích. Bởi về thơ, cảm nhận là riêng của mỗi cá
nhân, đâu có đúng sai. Đúng sai thì thành toán hay sao.
Năm 2007, tầm mùa thu, tôi cùng một nhóm bạn
đang đi du lịch ở Lệ Giang. Sau những ngày thích thú hào hứng với những khám
phá nơi mới, càng về cuối, mọi người băt đầu có những tâm tư ngổn ngang về cuộc
sống thực tại, công việc chờ đợi ở nhà. Khi không còn gì để nói thì tôi bèn đọc
bài thơ này.
Khi đọc xong, một không khí im lặng như tờ trong xe, làm tôi rất hồi
hộp, chả nhẽ bài thơ chán quá, nên không ai muốn nói gì…Một lúc sau thì mọi người
bừng tỉnh, ra là bài thơ đem lại cảm xúc nhiều cho mọi người, nên bất chợt im lặng
không biết nói gì mà thôi.
Sau nhiều năm, tôi vẫn rất thích bài thơ này. Mời
mọi người cùng thưởng thức nhé.
Rất khó nhận ra mình trước lúc đi xa
Rất khó biết mình yêu những điều bình dị,
Rất khó hiểu bao điều đáng quí
Khi chúng cứ lặng yên, thân thuộc chẳng lạ lùng.
Chẳng như ánh chớp trong đêm mưa dông
Chẳng như ngày nắng trong mùa đông xám xịt.
Nếu chẳng ra đi chẳng bao giờ tôi biết,
Cái phút giây chia biệt bùi ngùi,
Cái phút giây nhìn quanh kiếm một người,
Thật khó khăn giữ cho mình khỏi khóc,
Biệt ly mà, nước mắt có gì đâu...
Đến Hà Nội mang nỗi nhớ đâu đâu,
Nhớ Sài Gòn bụi bặm và nắng nóng
Những toà nhà cao ngất,
Những khuôn mặt tưởng chừng chán ngắt
Những kỷ niệm chẳng thể nào quên.
Tôi nhìn Hà Nội như nhìn chốn không tên,
Cũng nhà cửa, phố xá hai bên,
Cũng người, cũng xe lại qua xuôi ngược,
Cũng cỏ cây, cũng màu xanh thủa trước,
Biết thế này ...mình chẳng đi xa
Mới chỉ ngày hôm qua, mới chỉ ngày hôm trước,
Tôi vẫn cười ngạo: "Hà Nội chỉ thế này sao"
Ừ,
"Chỉ thế này sao", nhưng thân thiết tự lúc nào...
Những phố nhỏ, chẳng mấy lúc ồn ào,
Những hàng cây khát khao in mình trên mặt nước,
Những đợt gió thốc chẳng bao giờ báo trước,
Những ngày mưa dầm rét mướt…
Tất cả đã thành quen.
Và nữa, đi dưới hàng hoa sữa lúc nửa đêm,
Mới thú vị làm sao,
Có thế mới hiểu được thế nào
Là hoa sữa nồng nàn đắm đuối.
Còn sớm lắm để nói rằng tôi yêu Hà Nội
Vì rất khó nhận ra mình trước lúc đi xa
Vì tôi sợ nói gì cũng không đủ thiết tha,
Để giữ lại những gì tôi tha thiết.
Để bớt đi nỗi buồn tôi đã biết,
Từ Hà Nội, có lẽ một người sắp đi xa…
Nhím tiểu thư
(Hình sưu tầm từ internet)