Hoa xuất hiện trong đời nàng từ lúc nào, nàng không nhớ được.
Hồi tưởng lại, loài hoa sớm nhất mà nàng
ghi nhớ trong đời, chắc là khi nàng 6 tuổi. Đó là hoa trang, có nhiều màu đơn sắc,
phổ biến nhất là đỏ cam, mùi thơm nhẹ. Nàng biết và ghi nhớ loài hoa này không
phải bởi màu sắc hay hương thơm của chúng, mà bởi vì mút từng bông hoa nhỏ tí
khi bứt lên, có vị ngọt man mát. Thủa đó, đám con nít như nàng thật ngây thơ,
chẳng có suy nghĩ gì về cuộc đời thế này thế nọ. Hoa chỉ để mút mật ngọt, chứ
không phải để ngắm nhìn hay nâng niu.
Rồi thì thược dược, hướng dương, mãn đình
hồng, cúc, mười giờ, v.v cùng xuất hiện với nàng khi xuân về, bởi chợ hoa Tết
ngay trước nhà nàng. Các loài hoa rực rỡ, tươi thắm, tràn đầy sắc xuân và nhựa
sống. Nàng quen chờ đợi chợ hoa này, như chờ đợi xuân về, được lì xì, được mặc
áo mới, được ăn bánh chưng. Mãi nhiều năm sau, đến khi chợ hoa bị dời đi, thay
bằng phố đi bộ, lòng nàng có chút man mác. Cảm giác man mác một thời gian rồi cũng
qua đi, chợ hoa trở thành ký ức.
Ngày lớp 5, nàng đã biết làm lưu bút khi
hè về, đã nhớ đến hoa phượng. Những cánh phượng hồng đỏ thắm được làm khéo léo
thành những con bươm bướm, ép trong các quyển vở trao tay. Nàng cũng bắt đầu
thơ thẩn:
Phượng đã đến đây hè đã tới,
Hoa phượng rơi man mác tận lòng tôi,
Hoa phượng ơi hoa phượng đẹp muôn đời,
Nhưng hoa phượng lại là mùa ly biệt.
(Thơ sưu tầm)
Còn nhỏ tuổi mà đọc thơ sến sẩm vậy, nên
tâm tính nàng cũng khá là u ám. Nàng luôn nghi ngờ mọi chuyện. Và tất nhiên,
nàng nghi ngờ cả hoa hồng.
Có một đóa hồng, được gởi cho nàng từ
phương đông, không ghi một lời nào, khiến nàng luôn mãi băn khoăn. Liệu không
ghi gì là đủ ý nghĩa, hay ghi ra thì thừa nhỉ? Không biết cành hồng này đã vượt
qua những đâu, núi non sa mạc biển cả nào, đến với nàng lặng thinh như vậy. Rồi
ai đó thì thầm với nàng rằng, lặng thinh không phải là trống rỗng. Lặng thinh
là nơi ở của suy tưởng. Nơi đó, chắc hẳn là có thương nhớ… Theo năm tháng, sắc
màu hoa đã rất phai nhạt, dù hoa vẫn còn
phảng phất hương thơm. Đó là hương thơm của một nụ hồng thuần khiết, trong
sáng.
Một đóa hồng khác, một ngày đầu năm, được
đem đến nhà nàng, cắm vào bình hoa cho nàng, khiến nàng rất bối rối. Chỉ bởi vì
hoa hồng rất đẹp, và các cô gái đều xứng đáng nhận hoa hồng. Vậy thôi. Ấy nhưng
mà ngày đó, vì tính nàng sến sẩm quá, nàng lại ép khô bông hoa, bởi nàng muốn có
thể giữ được hoa thật lâu. Nhưng khi ép khô, hoa không còn hương sắc rực rỡ nữa
rồi. Lần đó, nàng bị trách móc thậm tệ, vì đã đối xử sai trái với hoa. Nàng cảm
thấy oan ức vô cùng và nàng khóc.
Hẳn là nước mắt có vị mặn, nên hôm sau nàng
được gửi tặng một bó cúc vàng để xin lỗi. Hoa cúc vàng luôn có suốt bốn mùa,
nhưng cũng dần không còn cần thiết nữa, vì những cãi vã dần nhường chỗ cho lặng
thinh và xa cách. Bởi mầm mống của hiểu lầm bất tận chưa bao giờ được giải
thích, nói rõ đến tận cùng. Ai cũng nghĩ mình đã hiểu đúng, dù là hiểu sai bét, vì biểu đạt những điều muốn nói trong lòng là điều không dễ. Mỗi người cùng đóa
hồng và cúc vàng ôm trong lòng, không trao tặng, đi về những hướng khác nhau, gặp
các loài hoa khác nhau.
Năm đó, nàng bỏ lên cao nguyên. Tháng
giêng, hoa cà phê trắng muốt, nở thơm cả đất trời, xoa dịu bao buồn phiền, thất
vọng trong lòng nàng. Nàng còn nhớ, cả thành phố như một lọ nước hoa khổng lồ,
đón tiếp nàng thật hồn hậu, nồng ấm và chân thành. Nàng hít hà xuýt xoa mùi
hương thanh thoát nhẹ nhàng tự nhiên đó, nàng thấy thật ấm áp. Nàng thấy như được
an ủi bởi một người bạn thân quen từ muôn kiếp trước.
Hoa Fuschia - Ảnh : Nguyễn Linh Quang
Năm tháng trôi qua, nàng đi đến những vùng
đất mới, nàng yêu một loài hoa khác, Fuschia. Tên hoa thật khó nhớ, nhưng đã nhớ
thì lại nhớ sâu sắc. Loài hoa ưa bóng râm này thật khó tính, nhưng thật mới lạ,
và nhiều màu sắc lắm. Mùa hè năm đó, Fuschia nở thật rực rỡ, chắc vì hoa cũng
hiểu lòng nàng. Và nàng đã nghĩ nàng hiểu hết các đặc tính của hoa. Nhưng sang
thu vào đông thì hoa trở nên còi cọc, bất kể nàng cố gắng chăm bẵm thế nào.
Trái tim nàng năm đó cũng trở nên thật cô đơn và còi cọc như cây hoa vậy. Fuschia không sống được ở xứ nhiệt đới nóng nực,
dù nàng đã cố gắng trồng thử.
Theo thời gian, nàng chấp nhận hoa đến
trong đời theo mùa, tô điểm cho đời sống, hết loại này đến loại khác. Các loài
hoa thì nhiều, nhưng các loài hoa đến trong một đời người là giới hạn. Giới hạn
của tháng năm, của địa lý, và của những người nàng gặp. Ký ức về từng loài hoa được
ghi nhớ theo các cách khác nhau. Mỗi loài hoa có hương sắc, đặc tính riêng, có
một sứ mệnh riêng trong đời nàng, mang lại sinh lực, năng lượng và tình yêu cuộc
sống cho nàng. Khiến cho đời nàng tươi đẹp và phong phú. Dù thỉnh thoảng cũng
có những nốt trầm, cũng chỉ để nàng phân biệt lúc này lúc khác, để hiểu thêm
các loài hoa và thêm rõ chính nàng.
Nhiều năm tháng đã qua đi, nàng vẫn luôn
yêu quý mọi loài hoa, dù là trong ký ức, hay trong đời thường. Nàng vui vì điều
đó.
Nhím tiểu thư.