2 thg 1, 2023

Ấn tượng các loài hoa trong đời

Ấn tượng các loài hoa trong đời

 Hoa xuất hiện trong đời nàng từ lúc nào, nàng không nhớ được.

Hồi tưởng lại, loài hoa sớm nhất mà nàng ghi nhớ trong đời, chắc là khi nàng 6 tuổi. Đó là hoa trang, có nhiều màu đơn sắc, phổ biến nhất là đỏ cam, mùi thơm nhẹ. Nàng biết và ghi nhớ loài hoa này không phải bởi màu sắc hay hương thơm của chúng, mà bởi vì mút từng bông hoa nhỏ tí khi bứt lên, có vị ngọt man mát. Thủa đó, đám con nít như nàng thật ngây thơ, chẳng có suy nghĩ gì về cuộc đời thế này thế nọ. Hoa chỉ để mút mật ngọt, chứ không phải để ngắm nhìn hay nâng niu.

Rồi thì thược dược, hướng dương, mãn đình hồng, cúc, mười giờ, v.v cùng xuất hiện với nàng khi xuân về, bởi chợ hoa Tết ngay trước nhà nàng. Các loài hoa rực rỡ, tươi thắm, tràn đầy sắc xuân và nhựa sống. Nàng quen chờ đợi chợ hoa này, như chờ đợi xuân về, được lì xì, được mặc áo mới, được ăn bánh chưng. Mãi nhiều năm sau, đến khi chợ hoa bị dời đi, thay bằng phố đi bộ, lòng nàng có chút man mác. Cảm giác man mác một thời gian rồi cũng qua đi, chợ hoa trở thành ký ức.

Ngày lớp 5, nàng đã biết làm lưu bút khi hè về, đã nhớ đến hoa phượng. Những cánh phượng hồng đỏ thắm được làm khéo léo thành những con bươm bướm, ép trong các quyển vở trao tay. Nàng cũng bắt đầu thơ thẩn:

Phượng đã đến đây hè đã tới,

Hoa phượng rơi man mác tận lòng tôi,

Hoa phượng ơi hoa phượng đẹp muôn đời,

Nhưng hoa phượng lại là mùa ly biệt.

(Thơ sưu tầm)

Còn nhỏ tuổi mà đọc thơ sến sẩm vậy, nên tâm tính nàng cũng khá là u ám. Nàng luôn nghi ngờ mọi chuyện. Và tất nhiên, nàng nghi ngờ cả hoa hồng.

Hoa hồng - Ảnh : Nguyễn Linh Quang

Có một đóa hồng, được gởi cho nàng từ phương đông, không ghi một lời nào, khiến nàng luôn mãi băn khoăn. Liệu không ghi gì là đủ ý nghĩa, hay ghi ra thì thừa nhỉ? Không biết cành hồng này đã vượt qua những đâu, núi non sa mạc biển cả nào, đến với nàng lặng thinh như vậy. Rồi ai đó thì thầm với nàng rằng, lặng thinh không phải là trống rỗng. Lặng thinh là nơi ở của suy tưởng. Nơi đó, chắc hẳn là có thương nhớ… Theo năm tháng, sắc màu hoa đã  rất phai nhạt, dù hoa vẫn còn phảng phất hương thơm. Đó là hương thơm của một nụ hồng thuần khiết, trong sáng.

Một đóa hồng khác, một ngày đầu năm, được đem đến nhà nàng, cắm vào bình hoa cho nàng, khiến nàng rất bối rối. Chỉ bởi vì hoa hồng rất đẹp, và các cô gái đều xứng đáng nhận hoa hồng. Vậy thôi. Ấy nhưng mà ngày đó, vì tính nàng sến sẩm quá, nàng lại ép khô bông hoa, bởi nàng muốn có thể giữ được hoa thật lâu. Nhưng khi ép khô, hoa không còn hương sắc rực rỡ nữa rồi. Lần đó, nàng bị trách móc thậm tệ, vì đã đối xử sai trái với hoa. Nàng cảm thấy oan ức vô cùng và nàng khóc.

Hẳn là nước mắt có vị mặn, nên hôm sau nàng được gửi tặng một bó cúc vàng để xin lỗi. Hoa cúc vàng luôn có suốt bốn mùa, nhưng cũng dần không còn cần thiết nữa, vì những cãi vã dần nhường chỗ cho lặng thinh và xa cách. Bởi mầm mống của hiểu lầm bất tận chưa bao giờ được giải thích, nói rõ đến tận cùng. Ai cũng nghĩ mình đã hiểu đúng, dù là hiểu sai bét, vì biểu đạt những điều muốn nói trong lòng là điều không dễ. Mỗi người cùng đóa hồng và cúc vàng ôm trong lòng, không trao tặng, đi về những hướng khác nhau, gặp các loài hoa khác nhau.

Năm đó, nàng bỏ lên cao nguyên. Tháng giêng, hoa cà phê trắng muốt, nở thơm cả đất trời, xoa dịu bao buồn phiền, thất vọng trong lòng nàng. Nàng còn nhớ, cả thành phố như một lọ nước hoa khổng lồ, đón tiếp nàng thật hồn hậu, nồng ấm và chân thành. Nàng hít hà xuýt xoa mùi hương thanh thoát nhẹ nhàng tự nhiên đó, nàng thấy thật ấm áp. Nàng thấy như được an ủi bởi một người bạn thân quen từ muôn kiếp trước.

Hoa Fuschia - Ảnh : Nguyễn Linh Quang

Năm tháng trôi qua, nàng đi đến những vùng đất mới, nàng yêu một loài hoa khác, Fuschia. Tên hoa thật khó nhớ, nhưng đã nhớ thì lại nhớ sâu sắc. Loài hoa ưa bóng râm này thật khó tính, nhưng thật mới lạ, và nhiều màu sắc lắm. Mùa hè năm đó, Fuschia nở thật rực rỡ, chắc vì hoa cũng hiểu lòng nàng. Và nàng đã nghĩ nàng hiểu hết các đặc tính của hoa. Nhưng sang thu vào đông thì hoa trở nên còi cọc, bất kể nàng cố gắng chăm bẵm thế nào. Trái tim nàng năm đó cũng trở nên thật cô đơn và còi cọc như cây hoa vậy.  Fuschia không sống được ở xứ nhiệt đới nóng nực, dù nàng đã cố gắng trồng thử.

Theo thời gian, nàng chấp nhận hoa đến trong đời theo mùa, tô điểm cho đời sống, hết loại này đến loại khác. Các loài hoa thì nhiều, nhưng các loài hoa đến trong một đời người là giới hạn. Giới hạn của tháng năm, của địa lý, và của những người nàng gặp. Ký ức về từng loài hoa được ghi nhớ theo các cách khác nhau. Mỗi loài hoa có hương sắc, đặc tính riêng, có một sứ mệnh riêng trong đời nàng, mang lại sinh lực, năng lượng và tình yêu cuộc sống cho nàng. Khiến cho đời nàng tươi đẹp và phong phú. Dù thỉnh thoảng cũng có những nốt trầm, cũng chỉ để nàng phân biệt lúc này lúc khác, để hiểu thêm các loài hoa và thêm rõ chính nàng.

Nhiều năm tháng đã qua đi, nàng vẫn luôn yêu quý mọi loài hoa, dù là trong ký ức, hay trong đời thường. Nàng vui vì điều đó.

Nhím tiểu thư.



13 thg 12, 2020

Chút cảm xúc gặp bạn cũ sau 30 năm

Chút cảm xúc gặp bạn cũ sau 30 năm

 Ôi mối tình đầu,

Như đi trên cát

Bước nhẹ mà sâu

Mà cũng nhòa mau…

(Thơ Phạm Thiên Thư)

Thấy thơ thẩn vầy tưởng tui buồn hả, hỏng có phải đâu nha. Chỉ là nhiều cảm xúc thôi á.

Hôm qua đi gặp mặt bạn hồi cấp một về, vui hết sẩy. Trời ơi, biết nhau từ thủa lít nhít, đến chừng lớp 9 là mỗi đứa một trường, vì trường thành cấp 1. Từ đó, cuộc đời mỗi đứa cứ bị dòng đời xô đẩy. Thoảng cái 30 năm! Ghê quá! Thoảng cái 30 năm nữa thì chống gậy hết đó nghe.

Tìm lại nhau cách đây nhiều tháng cũng rất tình cờ. Hẹn hò mãi mới gặp được. Ngồi với nhau, hỏi thăm nhau, đứa thì không khác xưa, đứa thì lạ hoắc. Rồi nhắc đứa này, hỏi đứa nọ mãi mà chưa hết chuyện. Gọi đồ ăn có mấy món, mà làm như chẳng ai ăn gì ngoài…mình. Toàn lo nói chuyện không hà.

Người thì ở xa hơn 20km, lặn lội đến nơi, thân gái một mình đêm tối. Người thì phải chờ vợ về, giao con cho, trễ lắm mới ra được. Còn lại thì là hội ăn chơi gì ở đâu cũng lết tới được thì khỏi nói nhiều.

Ngồi nhắc chuyện không ngớt. Tui phát hiện ra mấy ổng cũng nhiều tình cảm ghê chứ hỏng phải con nít con nôi giật cầu rồi chạy đi như tui nghĩ. Lớp 4, lớp 5, qua nhà “bạn gái” quên đường về, má la là khóc. Lớp 7, thấy “bạn gái” bị cô khẻ tay nhăn mày nhíu mặt là xót ruột. Lớp 9, hỏng biết theo đuổi nàng ấy bao lâu, mà biết nàng thi cấp 3 trường nọ cũng đu theo, cũng hên là thi đậu luôn. Mấy bả thì cũng vậy hà. Học hành trồi sụt cũng từng đó lý do thôi! Mà cũng có bạn thừa nhận là hỏng có biết gì, khờ lắm…

Trong mắt các bạn khi nói sơ qua chuyện cũ, vẫn là thứ tình cảm thật khó diễn tả thành lời, chỉ giản dị đơn sơ, mà chân thành. Cái thủa tình cảm ngây thơ đó, thật dễ thương biết bao, chẳng bao giờ phai nhạt. Dù không chuyện nào đi tới đích nào hết, câu chuyện vẫn không bi lụy. Chỉ là  nét mừng vui vì biết “người ấy” giờ ra sao. Sẽ có chút mong tin nếu “người ấy” vẫn biền biệt.

Cũng như mình vậy, mình cũng có một danh sách mấy “thằng bạn” mà mình muốn gặp lại. Chỉ để nhắc với nó là ngày xưa nó hay xem phim rồi kể lại cho mình nghe, mình thấy hay như thế nào. Hoặc là nhắc với nó ngày xưa ăn vụng me trong lớp với nó vui lắm. Hoặc là…ờ, thôi kể ra lộ hết thì sao.

Ba mươi năm trôi qua, từ một đứa trẻ, giờ thật sự rất khác, tất nhiên rồi. Nhưng mà ngồi bên nhau, vẫn cảm nhận được cái tình cảm nồng ấm của tình bạn. Thế thì còn gì bằng ?

Nhím tiểu thư



 

 

8 thg 11, 2020

Tản mạn về năm tháng

Tản mạn về năm tháng

 Năm tháng…xóa nhòa nhiều thứ.

Ngày xưa, đi học trễ, đứa đi từ đầu này lại, đứa đi từ kia tới, gặp nhau, nháy mắt, cười, thế là vui. Ngày xưa, bạn hỏi vu vơ, mình đáp vu vơ, bạn tiễn mình về đến nhà, thế là vui. Khi niềm vui đơn sơ, dễ thương đó qua đi, khi mình và bạn cùng thích một bài hát, cùng đọc một loại sách truyện, thế là vui. Khi mình bắt đầu yêu thương hờn ghét những gì làm bạn yêu thương hờn ghét, mọi thứ bớt vui. Vì mình cảm nhận được nỗi buồn thời cuộc không thể gỡ bỏ, luôn thường trực ở bạn. Ẩn sau vẻ ngoài lãnh đạm, lạnh lùng của bạn, là một trái tim nhiệt huyết.

Chắc giờ bạn cũng khác xưa, vì… mình cũng khác xưa. Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến mình. Chẳng là sau nhiều năm, có người vẫn hỏi mình nên mình rảnh viết ra…Nhẽ ra bạn không nên hỏi mình, vì mình sống cuộc đời mình, bình an…

Có một người từng nói mình đừng mang cả thế giới trên lưng. Mình chả nhớ mình đã nói gì để bạn nói thế. Nhưng mình thấy bạn mang cả mất mát thời cuộc trên lưng. Mình cũng chả nhớ bạn nói gì mà mình nghĩ thế.

Khi mình và bạn cùng nhìn những thứ xung quanh bên ngoài, mọi thứ nhạt thếch, nhạt đến mức bạn không nếm được vị của nó, nên bạn có lời giải thích thừa thãi.

Sau tất cả, những thứ vu vơ dễ thương ngày xưa, mình có thể xem lại.



Chẳng hạn như mình không thể nhớ được mình đã từng đi tận qua Canada cũng tha lôi lọ mực! Mình đã từng nghĩ chỉ có viết bút mực mới thật tình cảm.

Rất khó nhận ra mình trước lúc đi xa

Cần chú ý khi ngồi lâu trước máy tính

Chẳng hạn mình không nhớ được khung cửa từ phòng mình nhìn ra ngoài thế nào. Chỉ nhớ được cây cột đèn màu vàng ảm đạm, trong những ngày đông, những bông tuyết đọng lên rồi tan chảy từng giọt, từng giọt. Những lúc ấy, dường như tâm tình của mình cũng từng giọt rơi xuống vậy đó, rơi không ngừng trong suốt mùa đông…

Chẳng hạn như mình không nhớ được trên bàn mình có những cây hoa gì. Một cây chanh mình gieo từ hạt, được hơn chục lá mà hễ ăn gà thì mình lại bứt của nó vài cái lá còm cõi. Khi rời Canada, mình nhờ đứa bạn trồng tiếp, như gởi lại hết thảy mọi thương nhớ, dính mắc với xứ này vào cây chanh.

Rồi thời gian cũng qua đi, mình cũng quên bẵng cây chanh. Thật lâu sau có dịp nhớ lại mà hỏi bạn mình thì bạn dọn nhà mấy lần, cũng không nhớ cây chanh ở đâu…Tất cả thương nhớ gởi gắm cũng vậy đó, không biết ở đâu, không có gốc rễ…

Sáng nay mềnh hơi tâm trạng một tí, kiểu như nhớ về những ngày xa xăm ấy, không buồn, không vui. Bình lặng mà xa vắng. Thấy một thời trẻ trung đã qua, còn mình như trang sách cũ kỹ. Bạn mình nói chắc là khủng hoảng tuổi trung niên, thỉnh thoảng bạn mình cũng giật mình, nghĩ mình đã qua 2/3 cuộc đời. Nhanh như một giấc mơ. Mỗi cuộc chia ly tính từ năm đến chục năm. Thấy thật ra, bạn bè cũng đông mà để tâm sự được thì có vài người à. Cái này gọi là bạn thì ít mà bè thì nhiều.

Mười năm đầu đời, mười năm năm bằng cả đời người. Mười năm kế tiếp, mười năm chỉ còn là nửa đời người. Và cứ thế, mỗi mười năm thêm vào thì lại ngắn lại khi so với cả quãng đời đã trải qua. Thời gian trôi ngày một nhanh,  một cách tương đối, là có lý của nó. Năm tháng làm người ta đổi khác.

Có những người, đi qua nhiều năm tháng cuộc đời, vẫn giữ được lòng mình trong trẻo, vẫn rung động trước nhạc, trước thơ, trước nụ xuân mai vàng rực rỡ, trước những cơn mưa bất chợt mùa hè, trước ánh thu vàng qua tán lá của một bầu trời xanh biếc, và trước những bông tuyết mùa đông. Thơ nhạc và bốn mùa cùng nuôi dưỡng sự lãng mạn trong tâm hồn họ.

Có những người, đi qua nhiều năm tháng cuộc đời, đã thực tế hơn nhiều, đã không còn chọn lựa theo cảm xúc mà có cân nhắc rõ ràng, luôn hành động theo kế hoạch và sự chuẩn bị. Đã không còn thả hồn lắng nghe một bản nhạc và hòa mình vào đó, đã không còn đọc thơ và thổn thức, thơ như nói hộ lòng mình. Bốn mùa xa cách, không ấn tượng. Nếu quay lưng nhìn lại, chỉ còn thấy…thời gian.

Những nhiệt huyết vô tư xông xáo của ngày tháng cũ nhường chỗ cho sự cẩn trọng.

Những tung tăng mơ mộng cùng nước mắt và nụ cười của thời gian được gói ghém cẩn thận vào một góc trái tim.

Khi không còn nhiều cảm xúc nữa, thờ ơ và lãnh đạm luôn hiện diện.

Không có tốt, không có xấu, càng không có đúng sai, chỉ là phải như thế.

Nhím tiểu thư

(Hình sưu tầm từ internet)