19 thg 12, 2020

 Sự kiên nhẫn

Sự kiên nhẫn

 Sự kiên nhẫn

Không hiểu, cái tài khoản facebook đó, ai thêm mình và mình thêm ai và chấp nhận lúc nào, mà feeds hiện lên toàn thơ là thơ! Lâu ngày không tương tác, đăng gì lên cũng chỉ thấy vài like gà nhà, dù gần 5k bạn.

Mấy ngày đầu, mình đi tương tác trở lại, đọc mệt xỉu toàn thơ với thơ. Không thấy “bạn thơ” nào like trở lại. Mình quyết định là ai đăng thơ hơn 200 like là mình ẩn 30 ngày.

Sau 3 ngày, vẫn hiện lên feeds của mình toàn thơ, vẫn không có “bạn thơ” like trở lại. Mình quyết liệt hơn. Ai đăng thơ hơn 100 like thì mình bỏ theo dõi luôn, vì chắc họ cũng không thấy mình mà hi vọng like với còm.

Tình hình khá hơn chút, đã hiện lên một số chuyện đời, một số chuyện tâm sự và hoa cảnh. Đúng là ít phải đọc thơ hơn, nhưng vẫn còn nhiều. Dù mình cũng là thể loại thích thơ, nhưng sự kiên nhẫn của mình thì cứ giảm dần theo thời gian.

Giảm đến mức thấy thơ là dị ứng luôn! Vừa nãy, định ra quyết định cứ hễ đăng thơ là bỏ theo dõi! Thấy có hơi quyết liệt quá, vì mình cũng vẫn thỉnh thoảng thơ với thẩn.

Kết luận là, cái gì dù hay, dù thích, thì lâu lâu một ít, chứ không là chết ngộp.

Mà đó, ứng xử đúng là đôi lúc tùy thuộc tâm trạng con người ta lắm, chứ có phải tại bản chất câu chuyện đâu!

Chuyện không của riêng ai mà!

Nhím lèm bèm.

 

 

29 thg 11, 2020

Già không nghe trẻ hay câu chuyện khác biệt thế hệ

Già không nghe trẻ hay câu chuyện khác biệt thế hệ

Bác hàng xóm nhà tôi, ngoài 80, bệnh rề rề, lãng tai, lúc nhớ lúc quên. Ấy nhưng mà nhất định vẫn minh mẫn, việc gì cũng muốn chỉ huy, cái gì cũng lấy suy nghĩ kiến thức từ mấy chục năm trước áp vô.

Con cái hỏi muốn đi đâu nó chở đi thì không chịu. Tự mình, có hôm lấy xe máy, không nhớ đường, chạy lạc vô Chợ Lớn. Hỏi đường một em chạy Grab từ dưới quê lên, em ấy cũng không biết. Mà trả lời không biết thì bị chưởi quá chừng. “Sao chạy xe ôm” mà không biết đường! Bác có biết đâu là em ấy chỉ đi theo bản đồ trên điện thoại chỉ mà thôi, cần gì biết!

Có lần thì phóng xe chạy về quê, lớn tuổi phản xạ kém, đường xa lộ xe chung quanh chạy nhanh, ẩu, bị cọ quẹt, té chúi nhủi vô con lươn,  máu me be bét, gọi con cái, đang đi làm phải chạy ra xa lộ kiếm đưa vô nhà thương.

 



Ngày nào bác cũng xé lịch, như một thói quen, mà coi bộ không nhớ được ngày tháng mấy. Gần tới ngày giỗ, con cái nhắc thì nạt nộ, vụ này sao quên được! Lát ra kiểm tra lại, ừ quên thiệt!

Lãng tai nên con nó nói nhỏ thì không nghe. Nó gào to thì lại nói sao gào to dữ vậy. Con nó nấu nướng hẹn 11h xong thì mới 10h30 đã than thở sao nấu chưa xong, rồi vô bếp chỉ đạo làm mắm khuấy bột.

Bác sĩ dặn lớn tuổi, hơi suy thận, không được ăn mặn, không được uống nước ngọt, viêm họng không được uống nước đá. Mà cứ làm ngược lại hết trơn, rồi càm ràm con cái sao ngăn cấm nhiều thứ quá!

Thôi thì các cụ già quá rồi, con cái phải nhường nhịn thôi, chứ cũng không biết sao bây giờ... 

Thôi cũng không phải là chuyện của mình.

 

Nhím vỉa hè

 

25 thg 11, 2020

Vào Viện dưỡng lão hay sống cọ xát nhau mới vui?

Vào Viện dưỡng lão hay sống cọ xát nhau mới vui?

Bác vào nhà tôi, nhờ tôi làm đơn cho xin vào viện dưỡng lão. Bác đã gần 80, vẫn còn đi lại tốt, vốn có chồng mà không có con, chồng mất đã lâu, bấy lâu ở chung với chị gái. Lâu ngày người già với nhau lại khó tính, nhà cửa chắc chật chội, thành ra bác ra ngoài thuê phòng trọ lâu nay. Giờ mỗi ngày một yếu, nghĩ đến VDL.




Sau khi tìm hiểu giá cả, khả năng tài chính của bác, thì bác có thể vào một viện, nhưng cần giấy xác nhận hồ sơ một chút. Việc này cần người cháu ruột làm ở một cơ quan nhà nước giúp đỡ.

Khoảng 2 tuần sau, không thấy bác đến đưa giấy tờ như đã hẹn để tôi đi nộp giúp. Nghe kể thì chưa có giấy tờ, vì người cháu khi lên xin xếp ký hồ sơ, bị người sếp mắng cho té tát, rằng vì sao để dì ruột vào VDL trong khi có khả năng đón về nhà.

Các nguyên nhân gây đen da

Từ một cái like của Giáo Hoàng nghĩ đến chuyện đánh ghen

Bị cảnh sát Pháp mời về đồn

Nghe vậy, tôi bực bội người sếp lắm. Sống chung khó quá người ta mới phải ra ngoài rồi giờ xin vào VDL. Có thế mà không hiểu mà ký hồ sơ cho!

Một tuần sau, bác ấy gửi lời cám ơn tôi đã giúp đỡ (dù chưa giúp được gì!), vì đã về nhà người cháu ở, không vào VDL nữa. Thì ra sau khi bị xếp mắng, xấu hổ quá, người cháu đã đón dì về nhà ở.

Ơ, trong cái rủi có cái may, tưởng ông sếp mắng cho là việc không hay thì ra lại được việc phết.

Ây nhưng mà trong cái may lại có cái rủi, đã sống không hòa hợp, liệu có sống vui không?

Thôi cũng không phải là chuyện của mình.


Nhím vỉa hè